Chờ đợi ... đôi khi không là hạnh phúc ... (sưu tầm )
Ấy ạh....
Giống như....
Ta đang chơi một trò chơi....rất đơn giản...
Đơn giản... đến mức nao lòng....
....Là nhớ....
.....Là thương....
....Là yêu....
......Nhưng.... ta có dành cho nhau....?
Là ngóng trông....
Đợi chờ đến mỏi mòn....
Chỉ vài dòng tin nhắn thôi mà....
Sao Ấy không thể...?
Ấy đâu biết....
Tớ trông mong đến thế nào....
Giọng nói....
Điệu cười....
Cái cách Ấy gọi Tớ....
Có lẽ Tớ ngớ ngẩn....
Có lẽ Tớ phiền phức....
Có lẽ.... Tớ chả là gì cả....
Trong suy nghĩ của Ấy....
Đành vậy...
...ta đành làm người....
...đứng phía sau...
...chỉ... nhìn người thôi....
...sẽ lại gần chia sẻ...
...những khi người buồn...
...sẽ là người đầu tiên....
...mõi khi người cần...
...sẽ lắng nghe...
...sẽ cảm nhận...
...sẽ đau...
...nhưng...
...sẽ cười...
Có nhiều lúc thèm một mình mà khóc.
Không cần ai an ủi, vỗ về.
Cho nỗi buồn như là giọt nước.
Lăn xuống má, và trôi đi .
Có nhiều lúc thèm gục đầu mà khóc .
Quên ngoài kia mưa cũng khóc như mình .
Những nỗi buồn đua nhau dồn chặt lại .
Như là một nỗi tủi thân .
Có nhiều lúc thèm được nhìn mình khóc .
Nhận ra mình khóc khác ngày xưa.
Những va đập in lên màu mắt .
Thất bại bao lần vẫn chưa biết mình thua.
Thương yêu lắm cuối cùng là ảo ảnh .
Ta cố giữ cho mình,dù chỉ chút lòng tin .
Chỉ tiếc rằng không còn một bàn tay cho mình vịn .
Chỉ tiếc rằng buổi chiều nay, mình-không-còn-khóc-được.
Bất chợt một ngày ta không còn biết khóc.
Lệ chẳng rơi trên những phím dương cầm. Một ngày ta chẳng còn là ta nữa.
Gom lá một thời thả rớt cả trời xuân.
Bất chợt một ngày ta không còn biết khóc.
Người có buồn bởi thay đổi trong ta.
Như mùa đông không bao giờ đến nữa.
Ừh ....và ta sẽ chẳng khóc bao giờ.
Bất chợt một ngày Ấy nhìn ta câm lặng.
Ấy sẽ tin trong đáy mắt ta cười.
Với những mất mát nhiều hơn thế nữa.
Và cho dù....ai đó bỏ cuộc chơi.
Ta không khóc như mùa đông không khóc.
Có ai mang những nỗi nhớ một thời.
Ta không khóc nghĩa là ta đã mất.
Trái tim yêu dự cảm giữa đường đời.
Bất chợt một ngày ta không còn biết khóc.
Lệ của người liệu có chảy hay thôi ???
Sợ mất một ai đó nhưng bản thân ta lại không níu giữ, ta muốn người đó quay lại nhưng lòng kiêu hãnh đã đẩy người đó đi xa hơn....
Sao cứ phải khóc khi nước mắt không làm tan đi muộn phiền?
Sao cứ phải ghét khi tình yêu thương còn chưa đủ?
Sao cứ phải buồn khi quanh ta còn có niềm vui?
Sao cứ phải nhìn lại khi đôi mắt sinh ra là ở phía trước?
Sao cứ phải cố quên khi nỗi nhớ đã đong đầy?
Sao cứ phải tránh nhau khi bước chân luôn tìm về nhau? Sao cứ phải xa nhau khi 2 trái tim cùng chung nhịp đập?
Sao cứ phải tay trong tay mới thấy bên mình không còn cô đơn? Sao cứ phải đợi đến lúc cô đơn mới nhận ra giá trị của 1 người?
Thôi nhé!
...Tớ sẽ không đứng đợi Ấy nơi cuối con đường nữa...
...Tớ sẽ rẽ sang 1 con đường khác....và tìm lối đi cho riêng mình ...
...."Sự chờ đợi.."....Đôi khi lại không là hạnh phúc...!!!
Đừng cố chờ đợi những thứ không phải là của mình nhé